Sao càng nghĩ lại thấy nàng giống như một món ăn lạ mà ngon nhỉ?
Rồi đột nhiên nàng bảo:
- Đến nước mắt người ta còn giả được chứ nói gì tới nụ cười?
Cậu nghe tiếng nói khẽ khàng, run rẩy đó đột nhiên thấy lòng quặn thắt. Chẳng hiểu sao cậu nghe được cả một tiếng nấc nghẹn ngào của nàng trong câu nói ấy. Nó như nói cho cậu biết rằng nàng cũng đã từng rất buồn, rất đau, và có một hồi ức không muốn nhớ đến.
Hóa ra, nàng đã từng yêu một người đậm sâu đến vậy.
- Kể cho em nghe đi – Cậu nhìn nàng bằng đôi mắt đầy uy tín. Kiểu như em có thể cho cô mượn bờ vai này, nếu cô buồn khi kể thì cứ gục vào đây.
Nhưng nàng lại bĩu môi, đưa tay cốc đầu cậu và nói:
- Lo học đi nhóc. Cậu còn thiếu tôi một bài kiểm tra đấy.
Cậu phụng phịu xoa xoa đầu, lại lén lút liếc nhìn nàng. Tim cậu như nở hoa, loại hoa nồng nàn và đẹp đẽ. Có ai thấy không? Cả thế giới liệu có biết được không? Nàng vừa mỉm cười. Là cười một mình. Nụ cười như hạnh phúc, rất yên bình vậy đấy!
***
Suốt bốn tháng cậu chạy theo cô giáo dạy văn của mình, từ trường về nhà, rồi lại từ nhà tới trường. Biết nhà nàng rồi thì phải tới đó đón đường nữa chứ. Yêu là phải bất chấp tất cả mà theo đuổi cơ mà. Trong bốn tháng ấy, cậu không để ý tới ai khác, chỉ để ý một mình cô giáo thôi. Mỗi lần nàng lên lớp, là cậu lại như học sinh ngoan, chăm chú làm bài tập và chép bài đầy đủ. Cậu giơ tay phát biểu rất hăng hái, khiến bạn bè ai cũng mắt tròn mắt dẹt. Ờ, chắc chúng nó cũng hiểu, mấy cái đó cốt chỉ là để lấy lòng cô giáo dạy văn thôi. Nhưng mà, “lấy lòng” này là muốn lấy cái trái tim đấy.
Lúc chọn khối thi đại học, cậu chọn khối C. Bởi vì cậu biết nàng được phân vào dạy văn cho lớp học ôn khối C. Thế là cả cái khối 12 năm đó, ngoài một thằng gay, một thằng trai mọt sách yếu nhược ra thì có cậu là đàn – ông – chân – chính đầu đội trời chân đạp đất tự nguyện “bán mình” vào cái lớp khối C đầy khổ cực này học.
Lúc mới thấy cậu đang ồn ào nói hươu nói vượn với mấy đứa con gái ở bàn cuối, nàng cũng chẳng ngạc nhiên. Xét về học lực thì cậu đúng là có khiếu văn thơ hơn cả, lại có trí nhớ tốt nữa. Cũng vì có trí nhớ tốt, nên mỗi khi nàng hỏi “các em đã nhớ chưa?” là lại nhìn về phía cậu. Lúc ấy, đôi mắt sáng lên của cậu đã thay cho câu trả lời. Khác hẳn với những học sinh khác. Nàng biết, cậu sẽ nhớ tất cả những gì mà nàng dạy. Và cả những lời mà nàng đã nói.
Tuy nhiên, nàng thực sự đã nhầm khi nghĩ cậu chọn khối C là tốt. Cậu vào đây khiến cả đám con gái hai bàn cuối cạnh cửa sổ chẳng đứa nào học được. Cậu kể chuyện rất duyên, lại hài hước, nên đám con gái nghe được cái gì là tít mắt cái đó. Nhiều lần nàng phải “trịnh trọng” mời cậu ra khỏi lớp thì đám đó mới yên được. Trong suốt thời gian giảng dạy ở trường này, đây là lần đầu tiên trong giờ văn, có người thu hút người khác được hơn nàng. Những ngày tháng giảng dạy tiếp theo, có lẽ nàng nên xem xét lại cách dạy của mình.
Nhưng những khó chịu ấy chẳng kéo dài được lâu, khi mà ngày tốt nghiệp cũng sắp tới. Nàng thì không vấn đề gì, chỉ thấy cậu càng ngày càng ủ rũ. Mỗi lần đi cùng cậu về nhà, hỏi thế nào cũng chỉ lắc đầu. Môi trề ra, mi cụp xuống. Nhìn mà thương!
- Thất tình hả? – Nàng ghé sát hỏi.
Cậu lắc đầu:
- Có tình đâu mà thất?
- Học sinh cô cậu không phải không cần tình mà vẫn thất đó sao? Ba cái chuyện nhắng nhít cũng làm giời làm đất lên. Tôi còn lạ gì.
Cậu trợn mắt nhìn nàng, nhưng thấy nàng tỉnh bơ nên thấy nản. Tính nói cho nàng biết vài ngày nữa là phải xa nàng rồi, nhưng chắc nói nàng cũng chẳng quan tâm. Mà trên đời này, có cái chuyện nào nực cười bằng chuyện một đứa học sinh yêu thầm cô giáo hơn mười tuổi chứ? Nói ra người ta lại bảo “mày tính đốt đời trai trẻ mày nên mới làm vậy hả?”. Con gái trong trường phơi phới như thế mà cậu không để ý, đùng một cái nàng vào trường, vừa cười với cậu một cái đã khiến cậu thổn thức. Cuộc đời đúng là trớ trêu thay!
Rồi cậu ngẩng đầu hỏi:
- Cô này, nếu giờ có ai đó nói yêu cô, cô có yêu người đó không? Cô cũng sắp ế rồi mà, hay là cứ nhận lời đi ha?
Nàng trợn mắt quát:
- Cái cậu này ăn nói nghe kỳ quá trời! Nói yêu là yêu ngay được sao?
Cậu cúi đầu lẩm bẩm:
- Không nhanh lỡ mất thì lại tiếc đấy.
- Tôi mà tiếc tôi chạy lại kéo giật người ta về với mình liền – Tuy cậu nói nhỏ nhưng nàng vẫn nghe thấy mà hùng hồn đáp lại.
- Có mà người ta còn ở đó cho cô kéo. Đến lúc ấy, người ta đi từ lâu rồi.
Trên đời này, người ta bảo không trân trọng thì thường dễ mất. Trường hợp của cô giáo cậu có thể cho là không trân trọng không? Chắc là không đâu. Vì nàng có biết cậu yêu nàng đâu? Nàng sẽ không bao giờ tin một thằng trai kém nàng mười tuổi, là học sinh, đẹp trai, ngỗ ngược lại đem lòng yêu nàng đâu. Cái chuyện này còn khó tin hơn cả chuyện Trái Đất bị diệt vong vậy đó.
***
Và rồi cũng đến ngày đó.
Ngày tốt nghiệp đến nhanh tới nỗi đám học sinh cuối cấp phải bật khóc vì tiếc nuối. Phượng đỏ ngợp sân trường, mưa hè rơi rả rích, nhìn vào mấy lớp học bỗng thấy hụt hẫng vì cảnh trống vắng. Cậu ngồi bàn cuối, một mình. Phòng học không có ai, bàn ghế bị xê dịch từ cái đợt tổng kết vẫn chẳng ai xếp lại. Những hình ảnh ngổn ngang trong đầu, tựa như một bản trailer của mấy bộ phim bom tấn mà cậu hay theo dõi. Chỉ có điều, cái đó là sắp diễn ra. Còn cái này, thì đã trôi qua rồi. Nghĩ sao mà nhanh thế kia chứ, sao cái ngày này nó đến nhanh vậy? Còn chưa kịp làm gì, còn chưa kịp nói gì mà nói đã tới rồi. Đợi cậu một lúc nữa thôi cũng không được hay sao? Cậu bần thần nhìn ra bên ngoài và hỏi. Hỏi ai không biết, chắc là hỏi thời gian cũng nên!
Ngày tốt nghiệp, cô giáo dạy văn mặc áo dài màu thiên thanh. Đây là đồng phục giáo viên của nhà trường. Nàng cao ráo, nên mặc lên rất tôn dáng. Lúc nàng bước qua đám học sinh đang ngồi nghe diễn văn, cả lũ con trai nghịch ngợm túm tụm ngồi cuối cùng của mấy lớp hét còn to hơn cả tiếng thấy hiệu trưởng đang đọc diễn văn bằng mic và phát qua bốn chiếc loa thùng to bự chảng. Nhưng nàng chẳng thèm để ý tới điều ấy, học sinh nó vẫn trêu nàng suốt ấy mà. Nàng còn nghe phong phanh đám học sinh nam mới lớn nói rằng, trong hơn năm chục giáo viên của trường, thì cô giáo dạy văn hai mươi bảy tuổi là “ngon ăn” nhất.
Thở dài.
Chúng coi nàng tựa như món ăn vậy đó.
Nàng buộc tóc đuôi ngựa, uốn xoăn bồng bềnh. Lúc bước đi tóc như sóng gợn, khiến cậu cứ chênh chao nhìn theo mãi.
Cái người con gái đó, chẳng bao giờ thèm quay lại nhìn cậu nếu cậu không gọi. Người ta bảo là con gái thì phải có niềm kiêu hãnh, với tình yêu, niềm kiêu hãnh đó phải để vào trong tim. Chắc nàng cũng để niềm kiêu hãnh của nàng vào trong tim, nên mãi vẫn chẳng nhận ra tình cảm của cậu.
- Ê, nhìn gì thế mày? Cô giáo dạy văn hả? –Một thằng bạn đá chân cậu, hếch mặt hỏi với vẻ chắc chắn.
Thằng ngồi bên cạnh lại “giúp” cậu trả lời:
- Chớ còn gì nữa. Thằng này cả đời chưa biết yêu ai, cuối cùng lại vớ phải ngay giáo viên dạy văn. Ôi Trái Đất lồi lõm thế nào lại hại thằng bạn tôi vấp phải cái hố to thấy mồ luôn!...