Có một lần, người cha mà tôi rất mực yêu kính bảo rằng trong suốt cuộc đời mình, ông chưa từng yêu một ai, kể cả mẹ tôi. Tình cảm ông dành cho vợ là tình thương và sự gắn kết giữa hai con người đã cùng bên nhau gần nửa cuộc đời, thân thuộc đến từng hơi thở.
Còn mẹ tôi, dù chưa từng nói gì, nhưng tôi biết mẹ yêu ông bằng cả cuộc đời của mình, một tình yêu dịu dàng, sâu sắc mà có phần tôn thờ.
Khi ấy, tôi từng nghĩ cha mình là người đàn ông kì lạ nhất thế giới. Làm sao một con người có thể sống cả đời mà không thực sự yêu một ai?
Nhưng rồi, dần dần tôi chợt nhận ra ý nghĩa sâu xa thực sự bên trong những lời ông nói, và cái cách mẹ tôi vẫn im lặng mỉm cười chấp nhận câu nói ấy của ông.
Thực ra thì, hầu hết đàn ông chẳng bao giờ thực sự yêu ai cả. Họ yêu cảm giác của mình khi ở cạnh những người ấy hơn. Dẫu có là ghen tuông hay đau khổ, phần nhiều đều vì cái tôi của chính họ. Đàn ông khi được yêu thì cao lên một bậc, còn phụ nữ lại thấp dần đi, vì chính họ cũng không yêu bản thân mình.
Đàn ông thường quên đi nỗi đau nhanh hơn họ tưởng. Họ thậm chí có thể quên trước cả khi tha thứ. Còn phụ nữ đa phần không tự vượt qua được nỗi đau của chính mình. Họ sống, họ cười, và giấu đi những buồn bã vào tận đáy sâu tâm hồn, mãi cho đến khi có ai đó bước tới và kéo họ đi vào vùng ánh sáng mới.
Khi sống trong một mối tình mới cùng ánh háo quang đẹp đẽ của nó, đàn ông thường bảo rằng đây mới chính là tình yêu đích thực của đời mình. Họ dành cho nó nhiều lời có cánh, bởi chính sâu tâm hồn họ cũng cho rằng như thế thật. Họ cảm giác như mình chưa từng yêu sâu đậm đến vậy bao giờ. Đôi khi, một vài người nhìn lại quá khứ rồi nói rằng trước kia họ đã ngộ nhận hoàn toàn về tình yêu.
Tôi thường tự hỏi, còn bao lâu nữa sẽ đến lúc họ nhìn lại cuộc tình hiện tại và bảo rằng họ cũng đã ngộ nhận?
Tôi cũng thường tự hỏi, còn bao lâu nữa sẽ đến lúc họ lại nói rằng suốt cuộc đời này mình chưa từng yêu ai?
Nhưng rồi thì, cái gọi là “tình yêu” có thực sự quan trọng đến thế? Tình Yêu thường là thứ thiên về cảm giác, mà cảm giác chưa bao giờ là điểm tựa thực sự vững vàng cả. Khi Yêu đi hết chặng đường của mình, thì hoặc là nó biến mất vĩnh viễn, hoặc sẽ chuyển sang một dạng thức cao cả và sâu sắc hơn: Thương. Rồi sẽ đến lúc những đắm say cuồng nhiệt, những say mê của buổi ban đầu và tuổi trẻ biến mất, để thay vào đó là cảm giác gắn bó, thấu hiểu, cảm nhận trong nhau từng niềm vui hay nỗi buồn.
Như cái cách mẹ tôi vẫn thường la lên xuýt xoa ngay khi cha tôi vừa bị dao xước vào tay, như thể chính bà mới là người chịu thương tổn.
Như cái cách cha tôi nổi giận với đứa con ông hết mực cưng chiều khi tôi lỡ làm mẹ khóc vì thói ngỗ nghịch của mình.
Để yêu thì không cần lí do, nhưng để thương lại là cả một chặng đường dài.
Người đàn ông chung thủy nhất có lẽ là khi hiểu được giá trị của tình thương và những giá trị vĩnh hằng như thế…